Trang

Tổng số lượt xem trang

Thứ Hai, 30 tháng 1, 2012

Bực bội vô cớ đầu Xuân

Hôm nay bức bối nhiều quá, định làm việc nhưng đầu óc không tập trung để làm gì cả, mình bật tivi kết nối với mạng và nghe nhạc Trịnh do Khánh Ly thể hiện và pha một tách cafe ngồi nhâm nhi, vểnh râu lên đốt điếu thuốc ... ngẩn ngẩn ngơ.
Được một lúc thì vợ quát: Anh cho tivi nhỏ lại cho con ngủ! Thế là tắt tivi mò lên phòng làm việc ngồi computer vào blog... cũng lại ngẩn ngẩn ngơ ... mở mấy bài nhạc Francai nghe. Mình khoái nghe mấy bài: 
- Main dans la main
- Adieu sois Heureuse
- Comme toi
- L'amour Cest Pour Rien
- Adieu Jolie Candy
- Les valses de Vienne
- Magic Boulevard
Cứ ngồi nghe mê mẩn ... theo giai điệu.
Nhớ hổi nhỏ thời bao cấp, mình chỉ ước ao có được bữa cơm không phải độn, có bộ quần áo mới và bánh chưng để ăn tết. Hồi ấy cũng có bánh chưng nhưng mà gạo nếp độn với sắn ruôi gói lá dong ... ước mơ chỉ nhỏ bé vậy thôi. Rồi ước ngày nào đi bán kem, bán bánh mì đều hết hàng, lãi chả bao nhiêu chỉ khoảng 2000 VND nhưng đối với nhà mình thì... Gần vào năm học là đạp xe đi đến nhà các anh chị học khóa trước để mượn sách giáo khoa, ngẫm lại suốt thời học cấp 2-3 mình chưa năm học nào có được một bộ sách giáo khoa đầy đủ. Nhớ nhất vụ cô Cảnh - cô giáo dạy Sử của lớp mình vừa mất mấy năm trước - vào thư viện trường mượn sách giáo khoa lịch sử 12 cho mình (tập 1) để mình học luyện thi HSG ... Giờ nhìn lại cuộc đời học sinh của mình ... mà thấy sợ, sợ toát mồ hôi ... không nghĩ được tại sao hồi đó mình làm được từng ấy công việc: từ cấp 1 đến cấp 3, ngày học cũng như ngày nghỉ cho đến trước đêm 30 ... vừa đi học vừa đi bán kem bán bánh mì mua ngô mua thóc - khoai... đi lấy củi đun cả năm, đặt rượu đổ rượu cho quán, ... làm việc kiếm tiền giúp mẹ là chính còn học hành là phụ. Có lẽ ông trời thương và nhờ phúc tiên tổ ... nên không đúp năm nào ...lên lớp tì tì như ai. 
Đi học thì không có thời gian học nhưng bạn bè ai điểm cao hơn thì ... bực ra mặt cũng ganh đua dữ lắm! Mà hồi đó mình hay so bì với bạn nào học nhất lớp, nhất khối ... âm thầm lặng lẽ ganh đua ...để rồi đi thi đại học, mình cũng đi thi gọi là có phong trào. Trước khi đi, mình xác định tư tưởng ... coi như thi lấy kinh nghiệm cho năm sau. Bạn bè ôn đông ôn tây, học cày ngày cày đêm ... còn mình cày đường đất, cày ngoài xoi bãi, ruộng nương, cày trên rừng ... thì nằm mơ cũng không thấy cửa đỗ! Sách văn học không có, có cuốn sách gk lịch sử cô Cảnh cho mượn và gần cuối năm là cuốn địa lý chị Bích (con cô Ngọ) cho mượn đọc sơ qua... cứ thế mà vào phòng thi. Mình đánh liều đăng ký dự thi 4 trường: ĐHSP HN1 - ĐHSP Thái Nguyên - CĐ Nhạc Họa TW; CĐSP Phú Thọ. Duy chỉ có CĐ Nhạc Họa mình dự ngành vẽ (khối H) vì có năng khiếu vẽ từ nhỏ nên không cần ôn iếc gì, cô bạn Kiều Hương (con chú Đáy) đi ôn về dạy mình cách pha màu... rồi cho cả màu để mình đi thi. Mẹ bảo ... đừng đi thi mà tốn tiền ... thi CĐSP Phú Thọ may ra đỗ lại ăn cơm nhà (ý của cụ là ... CN về nhà lấy gạo đi ra mà ăn học). Năm đó (1997) mình tấp tểnh lần đầu xuống HN dự thi, tìm điểm thi cụm ĐH Thương Mại ... toàn vần Hi. thằng bạn mình là Hiếu cũng cùng điểm thi nhưng khác phòng. Sáng thi môn văn ... làm theo cảm nhận riêng không theo sách vở gì (có ôn đâu mà theo) cứ thế phóng bút cắm cổ viết... không biết đúng hay sai ... chỉ nhớ lại được kiến thức cô dạy từ cấp III. Chiều thi môn sử, bài mình làm cũng tạm được phần LSVN còn lịch sử thế giới vẫn nhớ đề vào câu "Cách mạng Lào từ 1945 -..." mình không làm được nhiều, lại thêm buổi trưa gần như nhịn ăn ngồi tại trường đợi thi ... uống nhiều nước, vào phòng thi mồ hôi rỏ tong tỏng, cô giám thị cho mượn khăn mùi xoa ... rồi đứng bên quạt phành phạch ... mình liu riu ngủ gục. Thi xong bước ra phòng thi như kẻ mất hồn, thôi cửa trường ĐHSP HN đóng sập từ đây, thất thểu bước về phòng trọ lấy đồ lên Thái Nguyên cho sớm. Chủ trọ ... bắt gặp, anh Hoán (vợ là Mai) ... bắt ở lại thi nốt! Thôi thì thi tiếp. Sáng sau thi môn Địa .. mình lại làm được bài, lại tràn trề hi vọng! Ngồi nhẩm tính 3 môn chắc cũng được 17 điểm ... thôi tắt lịm niềm tin vì nghĩ rằng phải trên 20 điểm may ra đỗ.
Bắt xe lên Thái Nguyên thi, 2 kg đỗ xanh và đỗ đen mẹ bảo mình mang xuống HN cho anh Thành con bác Cúc ... mình cũng không đem cho được, lên Thái Nguyên thi không đủ trả tiền phòng ... gán luôn 2kg đỗ! 
Rồi thi CĐ Nhạc Họa và CĐSP Phú Thọ ... tình trạng giống như thi DDHSP HN1. Bốn trường thi, bài làm không đến nỗi nào, về căn bản đều làm được ... còn đúng đáp án hay không thì lúc đó mình chịu. Nhưng điều làm mình lo lắng nhất là nhìn quanh quẩn, bạn bè mình đều học hành đến nơi đến trốn, được đầy đủ điều kiện học tập, sách giáo khoa có, ôn thi có... còn mình thì thiếu tất cả. Có thể nói lúc đó, mình tay không đi thi, đi câu cá mà không có cần có mồi chỉ đi ra bờ ao ngồi nhìn cá quẫy... Đời không biết đâu mà lần! 4 trường đi thi mình đều đỗ, giấy gọi đầu tiên lại là trường ĐHSP HN1 - trường mình thất vọng nhất. Lúc đó là buổi chiều, mình đang hì hục gỡ củ từ ngoài bãi, thằng em thất thểu chạy ra gọi mình và mẹ về nhà ... Về đến nhà, bà con hàng xóm đã đầy nhà, mỗi người một câu mình không hiểu gì... thế rồi hiểu là mình đỗ đại học... Sướng, nhảy lên giường hét ầm ầm ...sập giường! Mẹ vui lắm ... nhưng phán ngay đỗ cũng không cho đi học ... nếu đỗ CĐSP Phú Thọ thì cho đi. Từ hôm ấy, bà con hàng xóm lại qua động viên cho đi học, phân tích này nọ cho mẹ mình thông ... và mình ra sức năn nỉ sẽ cố gắng. Hồi đi thi vào cấp 3, mẹ không cho đi, mình cũng trốn đi thi ... cũng tay không bắt giặc ... vậy mà cũng đỗ với điểm tổng 2 môn là 13, được vào lớp chọn (hì nhưng mải đi kiếm ăn quá học môn tiếng Anh kỳ 1 được ... dưới 4 phảy), cuối năm chuyển qua lớp thường! 
Rồi sau đó là ĐHSP Thái Nguyên báo giấy gọi trúng tuyển! Rồi 2 trường CĐ liên tiếp gọi trúng tuyển. Điều không ngờ nhất là CĐ Nhạc Họa khối H, mình được 31 điểm... (thi 1 môn Văn, 2 môn vẽ: vẽ chì và vẽ màu; vẽ màu nhân hệ số 2)... 4 trường thi đều có học bổng ... Mẹ càng vui, bà con tác động thêm mình năn nỉ ... và thế là học ĐHSP HN1.
Viết ra những dòng này... thấy đỡ buồn và có nghị lực mà bước tiếp, dù gì thì bây giờ mình cũng không còn khó khăn nhiều như trước nữa, chỉ có điều ... liệu những công việc, ước mơ của mình hiện tại có quá sức không? Mình có đủ thời gian cho nó không? ... Thân con nhà nghèo ăn bữa hôm nay tính bữa ngày mai là cái tính cố hữu của mình rồi! Lo thì lo lắm đấy nhưng ... lo để đấy ... cảm thấy xót ruột thêm, cuộc sống cảm thấy bức bối thêm. 

Không có nhận xét nào: