Trang

Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 20 tháng 7, 2011

Một năm vất vả

Có lẽ trong những năm sinh sống trên mảnh đất Tây Bắc này thì năm nay là năm vất vả nhất đối với bản thân và gia đình mình. Một túp lều tranh được lợp lên với sự giúp đỡ của hai bên họ hàng nội ngoại cùng một chút tiền chẳng đáng bao nhiêu của hai vợ chồng giành dụm được. Mọi thứ đều phải đi nợ từ sắt thép, xi măng cho đến cát. Nhà làm xong, hai vợ chồng nhìn lại nhìn lui không thấy có một khoản thu nào của năm tới trừ mấy tháng lương thưởng kiểu "toàn quốc cùng hưởng" của Trường. Nhiều đêm, hai vợ chồng thao thức tâm sự tính đếm khoản nọ khoản kia để trả nợ. Anh em đồng nghiệp khi chưa làm thì hứa hẹn này nọ, khi bắt tay vào làm nhà thì không một ai ho he gì. Thế mới biết cuộc sống là thế nào! Thôi thì dù không giúp đỡ được vợ chồng mình về vật chất thì cũng động viên về mặt tinh thần. Anh Tâm Phó hiệu trưởng giúp hai vợ chồng đứng tên làm nhà với tất cả các thủ tục từ đào móng cho đến đổ mái. Cô Tuyết Giai thì tham gia tư vấn và giúp đỡ sắm sửa đồ cúng lễ nghi từ động thổ cho đến khi anh Tâm bàn giao nhà. Chú Lực Trưởng khoa thì chạy đi chạy lại thăm nom ngôi nhà. Hầu như ngày nào chú cũng đảo qua.

Nhà làm xong, hai vợ chồng thu dọn đồ đạc về ở. Từ đó cho đến tận bây giờ, nhà mình chưa mua được thêm một cái gì. Ác mộng nợ nần làm cả hai vợ chồng nhiều đêm mất ngủ. Lại thêm chuyện mình đi học. Mình vốn dự tính sẽ thu xếp công việc đứt đoạn để đi học cho ra học, cuối cùng thì cũng đành buông xuôi....
Biết làm sao khi 2 gia đình vợ chồng mình đều nghèo túng không giúp được. Người ta khi ra đời bươm trải đều có tiền đề vững chắc về vật chất của gia đình còn hai vợ chồng mình thì tạo dựng từ hai bàn tay trắng! Thôi cái số nó vậy biết làm sao! Chỉ tự nhủ thân và động viên nhau cùng cố gắng làm việc và giành dụm cho con cái sau này khá hơn mình mà thôi!

Thứ Bảy, 9 tháng 7, 2011